Con tư bớn tre băng một ghế dừa ê Ngồi khoanh tài rễ ca hát một mình Rồi bóng buồn tình chanh nhẽ lòng mình Thương kiếng nhớ quê Gió đưa buổi trôi sáu hè Anh đi mãi miếng bó bè con thờ Ai hát trên bờ khâu trẻ la rung Mùa đông tới sớm mà anh với em duyên phận đợi chờ Con tư bớn tre nó nghe buồn hơn hết bao giờ Trời mưa sông dâng nước lớn Làm ngập lộn thêm mấy mương dừa Trời mưa mắt ghê trời mưa Vì sao mà cha đông bớt những cây dừa Mới ra trái chiến được đôi ba mùa Con tư bấm ngón tay tình một cây dừa lớn Mồ hôi đổ xuống chi siết nỗi thăng trầm Nắng hàng ngứa *** ruột thắt gian bầm Nay đổ bỏ đi Bắt ngang dòng suối cây dừa Cho em quay luôn ngày mùa đêm phơi Mây trắng trên trời do đưa do đầy Dòng sông nước dài mình thương kiếm quê rơi lưỡi một mình Con tư bớn tre bán ghé dừa cho lại lời lỗ cung mắc tình *** mưa con tư hối hát Con tư *** ngã chân trả chân treo chai mau về nhà Tình yêu làm sao mà tư biết Tư trong lòng thương tìm chỗ dấu có mùa hoa hẹn Hỏi vì sao mà cha đông bỏ Những cây dừa mới ra trái chiếc Được đôi ba mùa *