mình anh biết. Giá băng một mình người đâu thấy. Mình anh trong đêm hư vô với những giấc mơ chiêm bao. Để mưa rơi trong cô đơn với giá buốt anh ngỡ như ảogiác. Cô đơn trên con phố lang thang một mình
(Ảogiác). Và rồi những phút đắm đuối ái ân trôi qua tựa như giấc mơ. Từng chiều ngồi đếm với những chiếc lá rơi rơi khẽ bay trước hiên nhà. Để từng ngày tháng sẽ mãi xa trong bao niềm kí ức đó. Một