Khi em lớn vui biết bao vì được đi muôn nơi. Không phải đi về nhà trước 10 giờ tối . Hmm em lớn rồi mà. Khi em lớn trước mắt em là bầu trời trong xanh. Em cứ vô tư chạy đi thật nhanh. Nào có biết rằng
Verse 1. Khi em lớn. Vui biết bao vì được đi muôn nơi. Không phải đi về nhà trước 10 giờ tối . Hmm em lớn rồi mà. Khi em lớn. Trước mắt em là bầu trời trong xanh. Em cứ vô tư chạy đi thật nhanh. Nào c
Em, ngày em đánh rơi nụ cười vào anh. Có nghĩ sau này em sẽ chờ. Và vô tư cho đi hết những ngây thơ. Anh, một người hát mãi những điều mong manh. Lang thang tìm niềm vui đã lỡ. Chẳng buồn dặn lòng quê
Phạm Quỳnh Anh. Mẹ xin lỗi vì đã đọc trộm nhật ký của con. Vì mẹ lo lắm chẳng biết trong thâm tâm con nghĩ gì?. Rồi mẹ nhìn thấy, mẹ thấy con buồn vì chuyện tối qua. Mẹ lỡ nặng lời, lỡ nặng lời làm co
. Chiều nay mưa bay. Mang những nỗi nhớ. Trở về. Tìm trong những. Kí ức não nề. Hình bóng em xa xôi. Mịt mù chân mây. Mùa đông qua. Trong anh với. Giấc mơ xưa. Chờ mong em. Trên con phố dài. Dù biết e
1. Dù rằng anh cũng biết. Phải tự dặn mình để tốt lên theo từng ngày. Anh vẫn có đôi ít thói quen không đáng khen trong cuộc sống . Vì ngày còn dài mênh mông. Vì sợ rằng tâm trí anh không đủ rộng. Nê
Điều em lo lắng anh cũng thầm biết. Ngay từ phút đầu tiên . Ta đều sai khi cố tin rằng mình đã yêu. Chỉ là nếu lỡ đặt dấu gạch hết như những câu chuyện khác . Cuộc đời sẽ giống một cuốn sách thật buồn
1. Tôi thấy thân mình đầy bụi, như cuốn sổ ảnh đã lâu chẳng xem. Bụi phủ lên bức hình tôi vẫn ở đấy. Bụi phủ lên nụ cười vô ưu biết mấy. Tôi nào lấy tay lau . Tôi cuốn theo điều kỳ lạ, để lau bóng đô