-
Trời đổ mưa cho ướt áo chinh nhân, mưa về trên đồn vắng. . Trời làm mưa cho ướt áo em thơ mưa rơi từ bao giờ? . Mùa mưa đó anh đi vào sương gió những đêm mưa tỉnh nhỏ gợi nhớ thuở học trò, tâm tình
-
Nhớ đêm hôm nào, bóng ngả trăng soi đầu ngõ. Có tôi và em nắm tay giữa buổi hẹn hò. Trời nhiều mây tơ âm thầm vương mình theo gió. Quãng tâm tư là quãng hư vô. Hồn mình cùng mang nỗi âu lo. Biết xa
-
nghĩ suy những mong cầu. Đã đổi thay trong anh từ bấy lâu. Trưởng thành cho anh khâu vết thương lành. Lại càng hiểu hơn người anh muốn trở thành. Người bình thường như anh chẳng vội đi nhanh. Ngày ba bữa
-
trưởng thành. hãy nhớ rằng cha , sẽ mãi là đôi cánh. mặc bao buồn đau quyết tâm làm điều lớn lao . niềm tin khát khao đặt vào con. phải sống với trái tim lương thiện. vì cha luôn tự hào về con gái yêu
-
nhiều chẳng phải nghĩ suy nhiều. Những hơn thua tính toan cuộc đời. Trưởng thành làm con người ta sợ hãi quá nhiều. Đầu cứ nghĩ hoài đúng rồi sai. Ta đang đi tìm kiếm gì đây. Chẳng quan tâm những thứ đã
-
đó người ơi mà khoan khoan khoan!. Hò ơi! “Tay bắt tay cho chặt, mặt nhìn mặt cho tường”. Để lòng thêm hiểu, thêm sắt son nghĩa tình. “Dãy Trường Sơn xanh rờn thăm thẳm. Nghĩa nọ tình này muôn *** chưa
-
đó người ơi mà khoan khoan khoan!. Hò ơi! “Tay bắt tay cho chặt, mặt nhìn mặt cho tường”. Để lòng thêm hiểu, thêm sắt son nghĩa tình. “Dãy Trường Sơn xanh rờn thăm thẳm. Nghĩa nọ tình này muôn *** chưa
-
đón đưa em từng chiều tới trường. Khi ấу em còn tóc xanh. Anh đâu muốn xa bóng dáng anh уêu thương. Đôi vai hao gầу mỏng manh tâm hồn. Anh hứa sẽ về với em như lời hứa anh từng. Xin em hãу chờ anh về
-
để khóe tuôn . Hai bàn tay chở che từ lúc em chưa trưởng thành . Nay em lớn hơn nhiều . Rồi lại quay lưng bỏ mặt anh . Tranh giành thua người khác vì anh quá khiêm nhường. Muốn cuộc sống sung sướng
-
Yêu mà chi, khi nước mắt không còn. Tâm hồn nhưng quá u hoài và buồn như đại dương. Đã từng đêm, nghe tràn đầy tiềm thức. Lời ru ngọt của đoạn trường. Nhưng mà sao, vẫn thấy nhớ nhung nhiều. Nhưng
-
những ngày cơ cực tối tăm ngày xưa. Quảng Bình ( Khoan khoan hò khoan ). bao mến thương ( Khoan khoan hò khoan ). Đã mười năm rồi quê ta bao đổi thay rồi. ( Khoan khoan hò khoan ). Từ biển xanh ( Khoan
-
Ngày nào bé nhỏ ăn chơi chẳng một suy nghĩ. Tụ tập ăn chơi cùng với đám bạn bè. Hút bồ đà. Chơi banh bóng đá gà. Đêm đêm con vô vũ trường bay lắc. Chẳng nghĩ tương lai. . Cầm tiền sống với anh em
-
ở đây thôi . Anh không muốn đau them. Ai biết sau nụ cười . tổn thương che giấu sai lầm . gọi là chút thoáng qua . cảm giác mới mẻ yêu tạm. chẳng đậm sâu khoảng cách xa dần hai chúng ta . ĐK. đường
-
thở, tiếng sáo bi thương nức nở giữa đêm trường, sầu đổi gương loan em cũng đoạn trường, sáo xa bầy cung thương không hòa điệu em xa người đàn lạ phím trùng dây tâm sự này biết tỏ với ai đây men rượu
-
trên bục giảng vẫn còn vương đâu đó vài hạt bụi phấn. Bục giảng ngày ấy vẫn còn in bóng hình của 1 người cô vẫn còn đang đứng. Vers 1 . Ngày hôm nay tôi quay trở lại và lạc bước trong mái trường xưa. Bức
-
-
-
-
-
-
-
Khi con cười vui lại là lúc ta mang bao muộn phiền. Năm ấy. Ta còn người thương. Khi ta nhận ra, con dần lớn lên ngân nga điệu nhạc. Khi đó. Ta như nhìn được mẹ con. Con như là một phép màu. Là một ph
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-