Năm 17 Tuổi. Năm 17 tuổi em đi lấy chồng . Trong nhờ đục chịu phận gái sang sông . Tưởng vui hết nghĩa tơ hồng . Ngờ đâu sớm để tang chồng . Trời ghen má đỏ môi hồng . Năm 17 tuổi duyên em lở làng
thức trong chính căn phòng . Mà ta vun đắp xây những ước mong . Mọi thứ xem như hoài công . Do người chẳng biết trân trọng . Vô vọng . ngóng trông . Nơi anh rộn tiếng, pháo vang ngang trời . Ngày ta mất
đau buồn lệ tràn khóe môi. Người ơi anh hãy nói một lời. Vì em thương anh hơn anh thương em. Em dại khờ sao chẳng biết anh vô tình. Nhủ lòng mình phải cố thứ tha. Nhưng bây giờ em mới nhận ra. Rằng đã
biến đổi ân nghĩa cũng phai rồi. Đường trần chia muôn lối thương nhiều cũng thế thôi. ĐK. Nhưng tôi thương dáng em thơ. Những chiều tan trường về ngập ngừng nhìn tôi qua xóm. Thương tôi thương dáng mẹ
cầu mong giàu sang. Anh mong ta mãi trăm năm đồng sàng. Tấm áo phong trần bạc màu. Dãi dầm mưa nắng đã sờn vai. Mũi kim tự tay như trao tình ai. Thủy chung sắt son đêm ngày. Trầu thắm duyên cau một tấm
Hò. ơ,. ớ,. ơ,,. hớ. hơ. ơi. hò. Công Cha khó sánh khó bì. Ơn Cha khó viết khó thành văn thơ. Tình cha cao ngất núi trời. nghĩa cha,con trả suốt đời. cha. ơi!. Nắng Soi trên đồng,nắng trải dài tương
đậu lối về. Nơi cội nguồn dài lắm lê thê. Nào ai biết trước. Ngày mai ta sẽ ra sao. Đừng nên tham phú phụ bần. Sống chân tình trọn vẹn nghĩa ân. Đời người sống thác. Nào đâu khác lá vàng. Mộng ước trang
Bài hát Vương Giả Phong Trần - Tí Anh. Vers1 . Giấy trắng,và một cây bút . Đời đắng,khói thuốc bay ngây ngút. Thức trắng,đè nét mực ta viết chút . Trống vắng,nổi cô đơn cứ đến từng giây phút . Sau