T r ă n g Q u ê N h à
dothatkinh
Đêm...
Cánh điêu linh chim về
Chở lời trối trăn
Xa miền dấu yêu
Nghe bốn phương giông mù lên
Vực sâu đá lăn
Thương người xưa cách ngăn
Tôi đứng bên kinh thành
làm loài chim côi khóc tiếng tôi
Em chốn nao giang hà
đời người chưa thôi gió khốc liệt
Ơi bóng trăng quê nhà
một đời thương tích vẫn ngóng trông
Nghe tiếng kinh mong cầu tản mạn
Lời sầu lên dã man!
Ôi tóc em buông lưng trời
Đợi lời tôi về
Sẽ làm nắng mưa
Cho đoá hoa của lời hứa
Mọc lên tiếng ca
Trên trầm tích xưa
Bên nắng bao dung em ngồi
Bàn tay xin thắp chút thơm trầm tình tôi
Như dấu linh thiêng còn lại
Một đời chim bão tố
Giữ mãi trăng mùa xưa
Ơi bóng trăng mùa xưa...
Có em bên thềm mộng
Bàn tay thiết tha
Nuôi từng tiếng ca
Nơi chốn uy nghiêm lòng ta
Hẹn cùng nến hoa
Riêng người dâng khúc ca.