Phía sau tiếng cười lạ lệ rơi tiếc ngồiPhía sau bóng người lạ tháng năm đánh rơiĐã quen dần rồi những bước chân anh vội pháTrở về cùng ai vẫn đợiTrót yêu người rồi em đâu suy nghĩ tớiSẽ mang thật nhiều tâm tư không thể nóiChỉ biết tự nhiên phải cố quên mọi thứKể cả bản thân của emĐể luôn những cười vui khi anh bước đến