Đường thương đau đầy ái nhân gianAi chưa qua chưa phải là ngườiTrong thói đời cười ra nước mắtXưa trắng tay gọi tên bằng hướngGiờ giàu sang quên kẻ thăm giaoCòn gian dối cho nhauNgười yêu ta rồi cũng xa taNên trung thân ta dặn cuộc đờiĐôi mắt nào từng đêm bút raBên chiếu tranh tình xa nhịp thởTình đổi thay khi rủ cơn mê