Một ngày cũng như bao ngày đông nó lạnh
1 chiếc áo len đâu có thể che nổi 1 tấm thân
Nó vẫn biết cuộc đời nó không được như bao người
Không giống những đứa trẻ khác được ba mẹ đưa đến trường
Mà hằng ngày nó vẫn phải đi mài mặt dưới đường
Bán những tờ vé số và lụm vài mẩu ve trai
từ bé nó đã hỏi bà rằng ba mẹ nó ở đâu
Nhưng bà nó đâu trả lời ngồi ôm nó thật lâu
nó chỉ biết khóc trong vòng tay bà và nó cũng chỉ biết khóc
Người thân nó chỉ có bà nhưng mà bạn bè nó đâu có ai
Nó vẫn lang thang từ ngõ nhỏ đến phố lớn
Nó đi kiếm những đồng tiền từ mới sớm
Nó hỏi tất cả mọi người ai mua cho nó không
Chỉ có những cái xua tay và lắc đầu nói biến
Nói vẫn cứ đi đôi chân nó vẫn cứ bước nhưng mà ánh mắt nó đang nhìn về đâu
Nó nhìn về đằng xa đó nó nhìn đó
nhìn về một ảo ảnh
Nó nghĩ về 1 tương lai đang chờ nó ở phía trước
Đôi chân nó vẫn cứ bước đi trong mỗi làn sương
Nỗi buồn nó vẫn được bao bọc trong những mùi hương
Thân thể nó đang vỡ vụn vì từng ngày kiếm những đồng lương
Nó biết nó đang ngã ngục nhưng nó vẫn phải ra đường
Không có gì ngăn nổi đôi chân em vẫn bước đi
Dù gió dù mưa dù bão có đến khi
Cái bụng em vẫn còn đòn
Thì em vẫn cứ phải đi
Đâu có ai muốn cuộc đời của mình nó thế này đâu
Khi mà mới được sinh ra em đâu biết em sẽ là ai đâu
Em chỉ biết khóc trong tiếng cười nhưng họ là ai
Mẹ của em ở đâu ba của em ở đâu
Người thân của em họ đang ở đâu
Không có ai biết
Chỉ nghĩ là có ba mẹ là em lại thất vui
Nhưng sau những niềm vui đó là giọt nước buồn tủi
Ánh mặt trời đã lên đôi chân em lại dảo bước
Cũng như bao cũng trong cái ngõ nhỏ ấy
Và 1 giấc mơ đến kì lạ
Đôi chân nó vẫn cứ bước đi trong mỗi làn sương
Nỗi buồn nó vẫn được bao bọc trong những mùi hương
Thân thể nó đang vỡ vụn vì từng ngày kiếm những đồng lương
Nó biết nó đang ngã ngục nhưng nó vẫn phải ra đường
Đêm nay nó lạnh nó co do
Cái chăn nó đang đắp ướt đẫm vì mưa to
Nó biết làm sao được khi mà bây giờ nó đang hôn mê
Nó đang trim trong 1 giấc mơ nó cũng đâu biêt
Nó thấy nó được đến trường
Nó thấy có những người bạn
Nó nhìn thấy ba mẹ nó
Nó nhìn thấy ông bà nó đang mỉm cười
Nó cũng chạy thật nhanh nhưng mà nó có thấy gì đâu
Chỉ là tưởng tượng đôi mắt nó đang mở
Đôi chân nó đang đứng đây
Khi mà nó mở mắt đôi mắt nó cũng mở thật to
Nó nhìn thấy khung cảnh mọi người đang âu lo
Nó nhìn thấy những giường bệnh
Nó tưởng nó đang mơ
Nhưng mà nó đã đi xa đi xa rồi
Nó đi theo gió về nơi mà nó bắt đầu được sinh ra
Nó nhìn thấy 1 khung cảnh thật bao la
Nó đi về
Nó đi về đâu thì ai biết
Đôi chân nó vẫn cứ bước đi trong mỗi làn sương
Nỗi buồn nó vẫn được bao bọc trong những mùi hương
Thân thể nó đang vỡ vụn vì từng ngày kiếm những đồng lương
Nó biết nó đang ngã ngục nhưng nó vẫn phải ra đường.