Diệp Thái An - Mấy Ai Hiểu Mình 03.06.2019
An sống ở trên đời, luôn trông chờ đến lúc mình già
bề ngoài nhìn An như là, Một Người không khác lạ
cũng giống như bao nhiêu Người Khác, có khác là tâm không ác
An có thể im lặng, ít nổi sân si tức giận
kềm chế ở trong lòng, không muốn, mang một chữ hận
Họ thấy An hiền lành, dễ xai, dễ biểu chà đạp
An biết, An từng Tu Hành, tất cả đều là các pháp
nghiệp ác khi đến với mình, phải nhẫn nhịn như là Bồ Tát
xem xét lại Chính Mình, trong tâm có gì đổi khác
Cảm Giác Ta như thế nào, khi bị Người Ta tấn công
lời nói cử chỉ hành vi, xúc phạm trong giữa Đám Đông
Ta phải khống chế thế nào, cho tâm ma không nổi dậy
sự tức giận ở Trong Ta, giấy khởi bao nhiêu chuyện bậy
khi Tâm Ta nhiễm ác, là Người cũng mang họa lây
Vì Người là chủ nghiệp, Ta chỉ là Người trả nghiệp
khi trả hết trong phút giây, Ta may mắn được dứt nghiệp
Ai nói Ta hiền lành, Sao Ta, không nghĩ Mình như vậy
Trái Tim Ta không yếu đuối, không dễ tin Người trong phút giây
sau bao nhiêu năm tháng qua, trái tim không còn mê say
trả về lại Chính Mình, Con Người thật nụ cười hiện ra
chống chọi với Bản Ngã, để phù hợp với Thiên Hạ
tìm ra lối sống nhẹ nhàng, cho tim không còn xót xa
luôn sống theo lẽ phải, với các pháp đang diễn ra
luôn hướng về cái chân thật, nên không thích ai xảo trá
Bề ngoài Người Ta *** ngó, tưởng rằng An rất hiền lành
im lặng và ít nói không thích, hơn thua tranh giành
tưởng rằng An theo Đạo, là Người biết Tu Hành
muốn nói sao thì nói, thử An, coi còn giấy khởi
An vẫn là Người Phàm, nên nghe nhiều vẫn biết mệt mỏi
An không phải là Người, Trong Chùa, An là người Ngoài Đời
vẫn còn uống bia uống rượu, hút thuốc ăn thịt, ăn cá
Bạn tự nghĩ xem coi, giữa Mình có gì khác lạ
khi chuyện buồn phiền ập đến, cũng nổi sân si quá đà
nhưng có sự khác biệt là, Bạn có biết cách giải nghiệp
hay là im lặng làm thinh, để cho Người xúc phạm tiếp
Bạn phải mạnh dạn mà chống chọi, để vượt qua nạn kiếp
nhớ năm xưa An Tu Hành, Tu đến nỗi quên đi Bản Ngã
vì quá thương yêu mến Đạo, hết một lòng thiết tha
ăn chay và giữ giới, yếu đến nỗi mất đi Người Nhà
Gia Đình thì tan nát, còn gì để Tu Hành
Ai nói Ta hiền lành, Sao Ta, không nghĩ Mình như vậy
Trái Tim Ta không yếu đuối, không dễ tin Người trong phút giây
sau bao nhiêu năm tháng qua, trái tim không còn mê say
trả về lại Chính Mình, Con Người thật nụ cười hiện ra
chống chọi với Bản Ngã, để phù hợp với Thiên Hạ
tìm ra lối sống nhẹ nhàng, cho tim không còn xót xa
luôn sống theo lẽ phải, với các pháp đang diễn ra
luôn hướng về cái chân thật, nên không thích ai xảo trá