Triệu Tử Đoạt ấu chúa
(Minh Cảnh_Ngọc Giàu_Thành Được_Hùng Cường)
NHẠC :(Ngọc Giàu Ca
Sang Đông cách xa, đêm suơng nhớ nhà, cách mấy quan hà Lòng sầu tha thiết,
thầm ngược gối loan, châu rơi mấy hàng Bàng hoàng giấc mơ, thuơng ai mong chờ
Muôn *** muôn *** theo chồng, cho trọn phu tùng
Ly biệt ly biệt quê nhà, Muôn *** quan hà,
Đường về quê cũ, đường dài thăm thẳm, khói sóng muôn trùng,
Lạnh lùng gió đông, thuơng thân từ mẫu, bâng khuâng nhớ mong
Bứt rứt lòng ta, ai thuơng đời hoa, ly huơng nhớ nhà
Trông chân trời xa, mây giăng mấy hàng, sóng biếc dâng nhấp nhô,
Ngàn trùng quê huơng cách xa, ôi xót đau lòng ta....
Hùng cường : (Nói) Bẩm Phu Nhân ,
Ngọc Giàu : Kìa < Châu Sĩ Tướng Quân , có việc chi cấp bách mà từ Đông Ngô sang Kinh Châu giữa lúc đêm vắng canh khuya
Tu Quy tu : ( Hùng Cường)
Xin Phu Nhân hãy kíp mau hồi huơng,
Lìa Kinh Châu theo mac tướng lên đường
Đây bức tâm thư từ Đông Ngô gửi đến
Ngô Quốc Thái đã kiệt sức mòn mõi
Mang bệnh trầm kha bởi tháng ngày nhớ con
Bảo Lịnh Bà hãy trở về
Để phút lâm chung được nhìn mặt con
Ngọc Giàu (Nói ***) : Trời ơi cứ theo thơ nhà mới đến, thì mẹ của ta đã thọ bệnh nan y , ngày đêm đợi tain con qua vạn nẻo quan hà, mà ta không thể về cố quốc viếng thăm từ mẫu.
Hùng cường : Thưa Phu Nhân ! Tiểu thần trộm nghĩ, sông nước đâu có thể cách ngăn tình mẫu tử, vì lẻ gì mà Phu Nhân không thể trở lại Đông Ngô.
Ngọc Giàu : Tướng Quân ơi !
Phận gái có chồng thì phải xuất giá tùng phu,ba năm chẳn lìa Ngô sang đất Hớn, nay Lưu Hoàng Thúc đang bận điều chinh chiến, có lẻ nào ta ra đi không một tiếng giã từ, lại thêm Ấu quân tuổi hãy còn thơ, trên sóng nước thêm ngại điều nguy hiểm !!!
VỌNG CỔ : Câu 1/ (Hùng Cường)
Nhưng Mạc Tướng khuyên Phu Nhân hãy về đi, về cho vẹn câu tình thâm mẫu tử và Quốc Thái cũng tròn nguyện ước là được trông thấy mặt con trước khi vĩnh biệt cỏi duơng......trần,
Xin phu nhân hãy mau mau trở lại Đông Ngô kẻo lổi đạo con người,
Mạc Tướng đi sẽ ra công phò ấu chúa và bảo vệ an toàn tánh mạng của Phu Nhân
Chiếc Giang thuyền đang chờ đợi ở ven sông, đêm không trăng sao nước lũ xuôi giòng,
gió thuận chiều thổi tạt hướng về Đông, độ hai ngày đường là thuyền sang cố Quốc.
Ngọc Giàu (Nói ***) : Châu Tướng quân ơi !
Nếu ta bỏ ra đi không một lời từ biệt, khi Lưu Hoàng Thúc trở về thì sự việc sẽ ra sao ?
Câu 2/ ( Hùng Cường)
Phu Nhân ơi, chuyến đi đây đâu phải là chuyến đi vĩnh biệt của một cuộc tình duyên lở mộng tao phùng,
Hay là một * ly tan trong tình nghĩa vợ chồng,
Mà Phu Nhân sợ hồ tan keo rả, suốt kiếp lạnh lùng gối chiếc chăn đơn
Phu nhân ơi hãy yên lòng về thăm viếng mẫu thân, châu thần tỉnh cho trọn niềm hiếu thảo,
Rồi ngày nào Kinh Châu trở lại sẽ bày tỏ cho Lưu Hoàng rõ biết nguồn cơn
( Nói ***) : Trống đã điểm canh, Xin Phu Nhân mau mau quyết định, kẻo trời bình minh thì việc về nước khó hoàn thành.
LÝ CON SÁO : ( Ngọc Giàu Ca)
Suơng bay bay,
Khói sóng nhuộm buồn sông kia
Trên con thuyền linh đinh
Nẻo Đông Ngô cất buờc quay về,
Để thăm viếng mẹ già
Kể từ ngày lìa xa cố huơng
Khiến mẫu thân nhớ nhung sầu thuơng
Lòng bồi hồi ngày đêm vái van
Cho sóng êm đến nơi bình yên
(Nói ) : Châu Tướng Quân ! Ta nghe xa xa dường như có tiếng ai réo gọi, âm ba vọng về theo tiếng gió trùng duơng
Hùng Cường : Bẩm Phu Nhân, Tiểu thần chỉ nghe tiếng sóng vổ mạn thuyền và nhịp điệu của Trạo phu đang khua chèo khuấy nước,
Ngọc Giàu : Không, chính tai ta đã nghe và mắt ta đã thấy, kìa Tiệu Tử Thường sơn đã đuổi kịp ta rồi
Minh Cảnh : A, Kìa rồi !
SƠN ĐÔNG HƯỚNG MÃ :
Ta đã trông thấy sau bức màn suơng,
Thấp thoáng cánh buồm nâu
Phải chăng , thuyền loan của Đông Ngô,
Bớ thuyền lạ m