Cứ mãi yêu anh vậy sao? Cứ mãi làm đau chính mình?
Anh có thương xót chuyện tình mà từng ngày em lặng lẽ nâng niu ...
Chẳng lẽ phải nói anh không hề sai? Cứ phải nói em không buồn rầu
Em đã mất hết thật rồi, mất anh bởi những thứ em cho
Tình ca tặng anh và em vẫn hát , hát cho đến cạn cả nơi đáy tim
Nếu không còn anh bầu trời không xanh
...
Không còn anh thì ngày chẳng lên ... thì bóng đêm quanh đời em cũng chẳng là chi ngày anh bước đi
Nước mắt chẳng rơi ngày ta biệt li chắc anh quên rồi nụ hôn tình si
Những bài tình ca của ngày hôm qua em sẽ hát một mình mà thôi ...
Mất anh rồi em không còn là chính mình ~
Chẳng lẽ phải nói anh không hề sai? Phải nói em không buồn rầu ...
Em đã mất hết thật rồi , mất anh bởi những thứ em cho
Và em chẳng níu đc giấc mơ ấy, nỗi đau siết chặt màn đêm mỏng manh
Níu a gần bên lại càng xa thêm, ko lẽ e đành lòng bỏ quên
Giờ bóng đêm wanh đời em cũng chẵng là chi ngày a bước đi
Biết anh giờ đây ở phương trời xa, chắc k bao giờ còn nhớ đến e
Những con đường mưa nhạt nhoà năm xưa, e chỉ bước 1 mình mà thôi
Mất anh rồi em ko còn là chính mình
...
Và em chẳng níu đc giấc mơ ấy, nỗi đau siết chặt màn đêm mỏng manh
Níu a gần bên lại càng xa thêm, ko lẽ e đành lòng bỏ quên
Giờ bóng đêm wanh đời em cũng chẵng là chi ngày a bước đi
Biết anh giờ đây ở phương trời xa, chắc k bao giờ còn nhớ đến e
Những con đường mưa nhạt nhoà năm xưa, e vẫn bước 1 mình mà thôi
Mất anh rồi em ko còn là chính mình