khách qua sông . Người ơi sao mà sâu nặng . Câu thương, câu đợi, câu chờ. . Nay anhtrởvề bên dòng sông La . Con đò vẫn nguyên, dòng sông còn đó . Câu hò quê mình mộc mạc mà thương . Ngày xưa anh mang
yêu thương đêm đêm. Hồn anhtrởvề thăm em đang trong cơn mê. Nhìn em khóc thầm khi anh rưng rưng quay chân. Nghĩa trang lạnh lùng. Xưa khi ta bên nhau chung đôi. Tình yêu thắm nồng như muôn bông hoa
vô vàn. dẫu xa muôn ngàn. Em mãi yêu người. . Tình em như biển sông . sẽ trôi đi tình biển khơi. Tình anh như đại dương,. đang chờ mãi. Tình yêu đôi chúng ta sẽ đưa em gần với anh. Trởvề đây anh
đó. Nếu nước mắt đó có thể kiến anhtrởvề. Chẳng hoài nghi khi anh sẽ không phí. Một phút giây nữa đâu để mình bên nhau. Đoạn đường cuối nơi phía con đường mình đi. Dẫu chẳng còn ánh sáng. Nếu giây
đôi vai anh cố bền tâm diệt thù đem sông núi mịt mù trởvề bến yên vui. ĐK. Ngày anh biệt ly vai mang chiến y anh vui ra đi. nhăn khuyên em rằng e ở lại nhà nào xá lo buồn chi. Rồi một ngày quê hương
thương nhau nhiều quá?. Vô tư nhất chính là em. Lo xa nhất chính là anh. Mình cùng nhau đi. Quãng đường đời này trôi rất nhanh. Anh mang em vào thế giới này. Em mang anhtrởvề tuổi thơ. Mình cùng đi hết
tình yêu. Đã để lại trong em những vết thương. Anh sai rồi!. Bỗng một ngày chẳng còn em bên anh nữa, chẳng ai mong ai ngóng anhtrởvề. Đến lúc này chợt nhận ra em ý nghĩa và thân quen trong anh biết
trọn tình quê . Hơn hai mươi năm chinh chiến điêu tàn, đau xót vô vàn . Tôi sống âm thầm không nói nên lời nên viết bài ca tặng người . Anh ơi cho dù anhtrởvề quê hương hoặc còn tha phương . Xin anh
thành, bao giờ em cũng vững bền một lòng. Thương anh suốt đời anh ơi!. Mai kia anhtrởvề, anhtrởvề. Dẫu rằng, dẫu rằng không còn vẹn như xưa. Dù anhtrởvề trên trên đôi nạn gỗ, . Dù anhtrởvề bằng