Bài hát: Bông Bồn Bồn - NSƯT Phượng Loan
Tác giả: Nsut Trúc Linh
Anh nói tiếng thương tôi từ những ngày đầu nhập ngũ.
Tưởng anh nói đùa, có vậy rồi thôi
Nào ngờ đâu hơn ba mươi năm gặp anh tại Đầm Dơi
Anh vẫn nói tiếng thương tôi trong sự ngỡ ngàng của đồng đội
Vẫn dáng vẻ thư sinh, vẫn nói cười phong độ, cầm ly rượu trên tay tôi thấy mắt anh...buồn
Vị đắng ở trong ly, hay giọt đắng của cuộc đời
Hơn ba mươi năm bồng bềnh xuôi ngược, áo lính đã bạc màu, mà anh chưa phút dừng chân
Thương tích đầy mình mà anh chẳng sợ mãi mai, nhưng anh vẫn hạnh phúc là được hưởng trọn vẹn niềm vui cùng với đất nước, rồi cũng như bao người anh cưới vợ sinh con, tưởng đã vuông tròn một mái nhà êm ấm.
Anh nói tiếng thương tôi khi tôi vừa tròn 18, rồi anh vội vã ra đi theo tiếng gọi của quê nhà, khói lửa đạn bom ngày đêm bao phủ xứ đầm. Tưởng anh đi xa rồi anh mau quay trở lại, để em bán bồn bồn, em bỏ ống..em chờ anh, ( vậy đó mà ) ngày lại qua ngày anh vẫn cứ bặt tăm, tiền bán mỗi ngày em bỏ đầy ống..Em vẫn đợi! ..Má nói.. ( thôi đi cái ) thằng đó nhà giàu chắc gì nó thương thiệt, gia cảnh mình nghèo con nên biết phận gối rơm...
Vậy rồi em cũng đi lấy chồng, còn anh cũng cưới vợ
Chồng của em hiền lành, mặc áo lính như anh
Nơi đất Sài Gòn anh sống trong nệm ấm chăn êm
Nhà cao cửa rộng bên một người vợ đẹp
Xe Cà Mau bao lần lên thành phố, mấy bận về quê mà sao cứ đợi mong...hoài
Thơ thẩn nhớ mong theo ngày tháng xoay dần, gió xứ đầm năm nay xao động, để bông bồn bồn rụng trắng như sương, nói ra mần chi để gieo nhớ..gieo thương, gieo vị đắng cuộc đời cho ai khổ, hơn ba mươi năm buồn vui mấy độ, nói ra làm chi để ai nhớ ai sầu.
Mấy chục rồi nay anh mới về quê, hổng có vợ anh theo( nghen ) cho nên bè bạn đồng đội quan tâm thăm hỏi..
Anh nói! Thôi đi ...Vợ anh quen ở thành có máy lạnh, nước phông tênh, sợ cái nắng ở Đầm Dơi, sợ nước ao, sợ muỗi cắn, phải chi hồi đó Cô Ba Hiền thương tui thì tui đâu có khổ, đâu có phải xa bạn bè, xa xứ sở quê hương, tôi được ăn bồn bồn, ăn ba khía xứ Đầm Dơi..những thứ đặc sản mà ngày xưa Mẹ nuôi khôn lớn, xa quê hương tôi vẫn nhớ bông bồn bồn rụng trắng, nhớ Mẹ già nua và vẫn nhớ Cô Ba Hiền.
Gió xứ Đầm năm nay không xao động, để bông bồn bồn không còn rụng trắng như xưa.
Biết nói sao cho dạ anh vừa, tóc em bạc trắng xin thay bông bồn bồn.